Sao Em Đỏ Mặt Rồi?

Sao Em Đỏ Mặt Rồi? : Chương 78: Ngoại truyện 25 - Truyenfull.vn



Trong lúc nói chuyện với khách hàng trong studio, Tô Đào bất ngờ nhận được một cuộc gọi thông báo Dụ Đại đã nhập viện, bảo cô nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến.

Cũng may là dạo gần đây cả bà và ông Trần Hoa đều ở lại thành phố A, thế nên chuyện thăm nom cũng thuận tiện hơn, lái xe chưa đầy nửa tiếng đã đến bệnh viện.

Khi cô đến nơi, Trần Bối Lỵ và Trần Gia Hữu đang chờ ở bên ngoài phòng bệnh.

Sau khi hỏi thăm mới biết, hoá ra là do mấy ngày trước trời đổ tuyết, trên đường đóng băng nên trơn trượt, bà ra ngoài bất cẩn té ngã nên được đưa đến bệnh viện.

Tuy bà Dụ Đại thường xuyên chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng dẫu sao bà cũng đã lớn tuổi, chỉ cần ngã nhẹ thôi cũng có thể khiến con cháu hốt hoảng.

Tô Đào ôm ngực, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn lại, “Em vừa nhận được điện thoại đã vội vàng đến đây ngay.”

Trần Gia Hữu hé môi đáp, “Chắc mẹ cũng sợ lắm, nhưng tình hình không nghiêm trọng. Mấy ngày tới chúng ta thay phiên nhau đến trông mẹ là được.”

Tô Đào hỏi ngay, “Mẹ vẫn khoẻ chứ anh?”

Trần Gia Hữu, “Ừm, mẹ đang nghỉ ngơi bên trong.”

Tô Đào vào phòng nói chuyện hỏi thăm bà Dụ Đại một lúc, thấy bà không có gì nghiêm trọng mới yên tâm phần nào.

Ngày mai cô được nghỉ, bèn lên kế hoạch hầm chút canh bổ mang đến cho bà.

Hôm sau, Tô Đào xuống bếp hầm canh xương.

Xương đã hầm được một lúc lâu, hương thơm nồng nàn lan toả khắp phòng.

Cá đứng bên cạnh, nhón chân háo hức nhìn mẹ nấu ăn. Tô Đào thấy thế bèn múc ra chén, thổi cho nguội rồi đút con gái nếm thử một muỗng.

“Có ngon không con?” Cô cười hỏi.

Cá gục gặc cái đầu, “Ngon lắm ạ.”

Tô Đào, “Cái này mẹ mang vào cho bà nội. Lần sau nếu con muốn ăn thì mẹ sẽ hầm thêm cho con nhé.”

Cô vừa dứt lời, một bóng dáng cao lớn bỗng xuất hiện từ phía sau.

Trần Gia Hữu mặc áo sơ mi trắng, trên người thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh, anh tiện tay nhận lấy cái muôi gỗ trên tay cô, nói, “Để anh làm cho.”

Tô Đào nghe thấy giọng anh bèn nhìn sang.

Trần Gia Hữu, “Coi chừng bỏng, em đứng ra sau đi.”

Tô Đào mím môi, đành lên tiếng, “Thật ra bây giờ em nấu ăn đã khá hơn rồi, cũng có thể tự chăm sóc bản thân. Anh cứ chiều em không cho em đụng vào chuyện gì hết, nếu sau này không có anh ở bên cạnh thì em biết phải làm sao?”

Trần Gia Hữu rướn khoé môi, “Em không muốn có anh ở bên cạnh sao?”

“Ý em không phải như thế, em chỉ muốn chứng minh với anh rằng em không yếu ớt như anh nghĩ, có rất nhiều chuyện em có thể tự giải quyết tốt.”

Trần Gia Hữu nghiêng đầu nhìn sang, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.”

“Tốt nhất là thế.”

Tô Đào, “…”

Lúc Tô Đào xách bình giữ nhiệt đi đến bệnh viện, ông Trần Hoa cũng vừa mới rời khỏi, bà Dụ Đại cười với cô, “Tô Đào à, sang đây đi con.”

Tuy sắc mặt bà vẫn còn hơi tái, nhưng đã tốt hơn hôm qua khá nhiều.

Tô Đào đặt bình giữ nhiệt sang một bên, hỏi thăm bà, “Mẹ còn đau không?”

Bà Dụ Đại lắc đầu, “Mẹ không sao, hôm qua chỉ hơi hoảng một tí thôi, khiến mấy đứa tụi con phải chạy đến đây một chuyến, phiền tụi con quá.”

Tô Đào, “Nào có phiền gì đâu ạ. Chúng ta đều là người một nhà, mẹ gặp chuyện, tụi con đến chăm sóc mẹ là chuyện đương nhiên mà.”

Kể từ khi Trần Gia Hữu kết hôn, bà Dụ Đại có thể cảm nhận được anh đã vui vẻ hơn ngày xưa rất nhiều.

Tô Đào đã khiến con trai bà thay đổi.

Bà Dụ Đại thực sự rất mừng.

Trước đây vì ông Trần Hoa mà Trần Gia Hữu thường không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình.

Còn bây giờ, anh đã có gia đình nhỏ của riêng mình, mâu thuẫn với ông Trần Hoa cũng đã dần dịu xuống, đây là chuyện khiến bà thấy vui nhất

Tô Đào ngồi nói chuyện với bà Dụ Đại một lúc, đến khi thấy bà bắt đầu lim dim, cô mới đứng dậy ra về.

Lúc cô rời khỏi bệnh viện, vừa khéo nhận được tin nhắn của Trần Gia Hữu.

Trần Gia Hữu: Sao rồi em?

Đào mật: Mẹ khoẻ lắm, hơn nữa mẹ còn khen canh em hầm ngon đấy.

Trần Gia Hữu bước ra khỏi đám đông, hàng mi đen nhánh hơi rủ xuống, anh như có thể mường tượng ra dáng vẻ khoe khoang đắc ý của cô.

Cực kỳ đáng yêu.

Quan trọng là, cô còn nhấn mạnh rằng món canh hầm của cô rất thành công, chứng minh rằng mình không phải là tay mơ vào bếp, giống như đang muốn phản bác anh về chuyện hồi sáng.

Trần Gia Hữu bèn chiều theo ý cô, cất giọng khích lệ: Giỏi lắm, nhưng em bận cả sáng rồi, nhớ về nhà nghỉ ngơi đi nhé.

Đào mật: Lát nữa em định đi dạo trung tâm thương mại rồi mới về nhà.

Phía sau như có người gọi tên mình, Trần Gia Hữu trả lời ngắn gọn với cô: Ừ, cứ cà thẻ của anh.

Trong lúc Trần Gia Hữu nói chuyện với người khác, màn hình điện thoại nhấp nháy sáng lên mấy lần, đều là tin nhắn thông báo giao dịch khi cô cà thẻ.

Nhưng anh không để tâm, ụp màn hình điện thoại xuống, tiếp tục bàn chuyện.

Chỉ cần cô vui, anh sẵn lòng chiều theo ý cô.

Nếu cô không thích xài tiền của anh thì anh mới là người phải buồn.

Đã lâu rồi Tô Đào không đi shopping, chủ yếu là do công việc trong studio quá bận, hơn nữa lại đang vào mùa lạnh nên cô cũng lười ra ngoài.

Thẻ của Trần Gia Hữu vẫn luôn do cô giữ, cô muốn tiêu sao cũng được, không giới hạn hạn mức. Nhưng cô lại thích tiêu tiền của mình hơn, lúc cà thẻ cũng thoải mái hơn.

Nếu hôm nay Trần Gia Hữu đã chủ động bảo cô cà thẻ của anh, vậy cô cũng không khách sáo nữa, chạy đến quầy hàng mới về, mua vài kiểu mình ưng ý.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, không thể nào thiếu quà cho bé Cá được, cô lại chọn thêm vài món cho con gái.

Cuối cùng, lương tâm của Tô Đào cũng trỗi dậy, thầm nghĩ nếu không mua quà cho Trần Gia Hữu thì thật có lỗi với anh.

Cô chọn thêm một chiếc cà vạt nam, tuy khá đắt nhưng lại rất hợp với Trần Gia Hữu.

Trần Gia Hữu vốn là “móc áo di động” mặc gì cũng đẹp, đặc biệt là khi diện vest, trông anh càng thêm lịch lãm và tao nhã.

Thế nên, một chiếc cà vạt phù hợp là phụ kiện không thể thiếu.

Tô Đào tuỳ ý đi dạo một vòng, khi đang định ra về, cô nhác thấy một cửa hàng nội y cách đó không xa.

Vì sắp đến lễ tình nhân nên những mẫu mới ra đều vô cùng bắt mắt.

Cô đứng ngắm nghía một hồi, nhân viên cửa hàng vừa nhìn đã biết Tô Đào là khách hàng tiềm năng, nhiệt tình mời cô vào trong xem thử.

“Chị thích kiểu dáng thế nào, em có thể giới thiệu cho chị ạ.”

Kiểu dáng ở trước mặt có thiết kế cực kỳ táo bạo, dù bình thường Tô Đào có sở thích sưu tầm nhưng hôm nay khi nhìn thấy nó cô cũng phải ngượng chín mặt.

“Đây là mẫu nằm trong bộ sưu tập dành riêng cho lễ tình nhân sao?”

“Vâng ạ, mẫu này có chất liệu cao cấp, thiết kế cũng rất đặc biệt, chị có thích không ạ?”

“…”

Tô Đào ngắm nghía thêm một lúc, tuy kiểu dáng có hơi táo bạo, nhưng lại là một món đồ không thể bỏ qua đối với một người cuồng sưu tầm như cô.

Cuối cùng, cô chọn vài mẫu liền thân, hào phóng cà thẻ rồi rời đi.

Trông thấy Tô Đào chi mạnh tay như thế, nhân viên cửa hàng cười tít cả mắt.

Tuy nhiên, khi Tô Đào đặt bút ký tên, cô bỗng sững người.

Cô nhân viên cứ tưởng Tô Đào gặp chuyện gì, bèn hỏi thăm, “Sao thế chị?”

Tô Đào lắc đầu cười đáp, “Không có gì.”

Lúc nãy cô đã thanh toán bằng thẻ của Trần Gia Hữu, nếu anh phát hiện ra cô mua những thứ này, liệu anh có gặng hỏi cô không?

Bởi vì đây chính là món quà bất ngờ cô muốn dành cho lễ tình nhân sắp đến.

Nhưng mà thẻ cũng đã quẹt rồi, bây giờ cô có hối hận cũng đã quá muộn màng.

Quả nhiên, sau khi về nhà, Trần Gia Hữu không hề hỏi Tô Đào đã tiêu bao nhiêu.

Anh ôm cô từ phía sau, dịu dàng cất giọng hỏi, “Hôm nay có vui không em?”

Shopping đúng là liều thuốc khiến người ta quên hết muộn phiền, Tô Đào thật thà gật đầu.

“Cảm giác tiêu tiền đúng là thích thật.”

Trần Gia Hữu nắm chặt tay cô, “Nếu đã vui như thế thì em nhớ tiêu mỗi ngày nhé.”

Tô Đào, “Thế thì em sẽ thành cô vợ phá của mất, không được đâu.”

Trần Gia Hữu khẽ bật cười, “Nuôi em thì anh vẫn nuôi nổi mà.”

Tô Đào hừ một tiếng, len lén véo một cái lên lưng anh.

Người đàn ông này quả thực kiếm được nhiều tiền hơn cô rất nhiều, dù cô có tiêu xài phung phí hơn nữa thì Trần Gia Hữu vẫn đủ sức nuôi cô.

Trước khi Trần Gia Hữu về nhà, Tô Đào đã tranh thủ giấu món đồ kia đi.

Cô mang chiếc cà vạt vừa mới mua tặng cho anh, nói, “Tuy cà vạt của anh đã nhiều rồi, nhưng em vẫn muốn tặng anh mỗi năm một chiếc.”

Trần Gia Hữu nhận lấy, lại kéo cô sang tặng cho cô một nụ hôn.

“Ừ.”

“Em hào phóng như thế, nên ban thưởng.”

Nghe anh nói thế, Tô Đào không khỏi ngượng ngùng.

Bởi vì mang tiếng là tặng quà cho anh, nhưng cô lại mua bằng tiền của anh.

Thế nhưng, Trần Gia Hữu lại chẳng hề bận tâm đến chuyện này.

Ngày hôm sau, Tô Đào dành thời gian ở nhà để nghiên cứu công thức nấu ăn, chuẩn bị nấu cơm cho Cá.

Cô mày mò một lúc lâu, bỗng nhiên quên mất bước tiếp theo cần phải làm gì, định cầm điện thoại lên để kiểm tra lần nữa.

Khi ấy quả thật cô có hơi bất cẩn, không để ý nước trong nồi đang sôi ùng ục, thế nên cô vừa nghiêng tay, nước nóng bất ngờ đổ ào xuống, tạt lên cánh tay cô.

Bé Cá ở trong phòng khách nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào.

Thấy Tô Đào bị thương, vành mắt Cá đã đỏ hoe, cô bé hỏi mẹ mình, “Mẹ có sao không ạ?”

Tô Đào an ủi con gái vài câu, rồi đi tới bồn nước xối nước lạnh để làm dịu vết bỏng.

Đây là bước sơ cứu đầu tiên khi bị bỏng, tuy có hơi đau, nhưng vẫn phải cố nhịn.

Cũng may là diện tích bỏng không quá lớn, chỉ có một vùng da nhỏ, nhưng nếu không xử lý tốt thì có thể sẽ bị phồng rộp hoặc để lại sẹo.

Bé Cá luống cuống tay chân, lại không biết phải làm sao, vội vội vàng vàng chạy ra phòng khách, lấy điện thoại của Tô Đào gọi điện cho Trần Gia Hữu.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Trần Gia Hữu còn tưởng là Tô Đào gọi đến, anh dịu dàng đáp lời, “Có chuyện gì thế em?”

Không ngờ, Cá vừa há miệng đã oà khóc nức nở.

Trần Gia Hữu khựng lại, cau mày hỏi, “Sao thế con gái?”

Giọng Cá nấc nghẹn, “Mẹ… bị bỏng rồi.”

Trần Gia Hữu đứng bật dậy, dịu giọng dỗ Cá, “Ba sẽ về ngay, con đừng khóc nữa nhé, chờ ba.”

Mới đầu Cá rất hốt hoảng, nhưng vừa nghe thấy ba nói sẽ về ngay lập tức, cô bé tủi thân cất giọng, “Vậy ba về nhanh nhé.”

Phía bên kia, Trần Gia Hữu bỗng đứng bật dậy khiến Hướng Thành ngồi đối diện giật nảy mình.

“Có chuyện gì thế?”

Trần Gia Hữu đứng dậy vội cầm áo vest lên, nói nhanh, “Trong nhà có chút chuyện, tôi phải trở về xem sao.”

Hướng Thành không biết tình huống thế nào, nhưng vừa nãy hình như cậu ta nghe thấy tiếng con nít khóc ở trong điện thoại.

Cậu ta cực kỳ thích cô con gái của Trần par, đến cả nằm mơ cũng muốn sinh được một bé con đáng yêu như thế.

Trông thấy gương mặt như phủ đầy sương của Trần Gia Hữu, Hướng Thành vội lên tiếng, “Được, anh về nhà đi, chuyện này không quan trọng mấy, một mình em làm là được.”

Trần Gia Hữu lái xe nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

Trông thấy Trần Gia Hữu đột ngột trở về, Tô Đào hơi bất ngờ.

“… Sao anh lại về giờ này?”

Trần Gia Hữu sải bước thật nhanh về phía cô, ánh mắt lo lắng kiểm tra vết bỏng trên tay cô.

“Sao lại bị bỏng thế em?”

Đầu ngón tay anh hơi dùng sức, trông anh thật sự rất lo lắng.

Tô Đào cười, “Vừa nãy bất cẩn nên bị bỏng, không nghiêm trọng vậy đâu. Có phải Cá gọi điện cho anh không?”

Trần Gia Hữu, “Ừ.”

Có lẽ vừa nãy đã doạ con bé sợ, nếu không Cá cũng sẽ không hấp ta hấp tấp gọi điện cho Trần Gia Hữu như thế.

Tô Đào, “Vừa nãy em đã xối nước lạnh rồi.”

Tuy nói thế, nhưng Trần Gia Hữu vẫn lấy thuốc mỡ từ trong hộp y tế trong ra bôi cho cô.

Trên sofa, người đàn ông ngồi đối diện cô.

Anh mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen, bàn tay thon dài trắng trẻo vừa kiên nhẫn vừa tỉ mỉ bôi thuốc cho cô.

“Có đau không em?”

Mấy đầu ngón tay của Tô Đào hơi cuộn lại, cô cắn môi đáp, “Vẫn ổn.”

Trần Gia Hữu liếc mắc nhìn sang, “Bây giờ cũng học được cách cậy mạnh rồi.”

“…”

Trông thấy cô cắn răng chịu đau, anh cũng không đành lòng, thở dài một hơi, sau đó anh cúi đầu xuống khẽ hôn lên cánh tay bị thương của cô.

Từ nãy đến giờ, bé Cá vẫn luôn nghiêng đầu quan sát ba mẹ mình.

Cá, “Mẹ ơi, có phải thổi một cái là hết đau không ạ?”

Tô Đào cười đáp, “Ừ, không đau nữa.”

Trần Gia Hữu bôi thuốc mỡ cho cô xong, nhưng vẫn không chịu buông tay cô ra.

“Dạo này cứ liên tục xảy ra chuyện, có phải mấy mẹ con muốn anh lo đến sốt vó đúng không?”

Cá đã trở về phòng mình, Tô Đào tiện thể nhích về phía bên cạnh, “Em xin lỗi, đang trong giờ làm việc mà bắt anh phải về đây thăm em.”

Trần Gia Hữu, “Đây không phải là vấn đề chính, quan trọng là em không được làm mình bị thương. Trước đó còn bảo mình không phải con nít, còn bây giờ thì sao?”

Tô Đào, “…”

Cô đang đuối lý nên không biết phải cãi lại thế nào.

Trần Gia Hữu khẽ cười, “Anh thấy em cũng chẳng khác gì bé Cá, lúc nào cũng khiến anh lo lắng.”

“Xem ra phải tìm ngày đến chùa thắp một nén nhang thôi, gia đình mình dạo này toàn gặp chuyện không may.”

“Lần sau không được phép vào bếp nữa.” Trần Gia Hữu căn dặn.

Tô Đào nghĩ đến cánh tay bị thương là tay phải, bèn nói, “Chuyện tắm rửa có hơi phiền.”

Trần Gia Hữu, “Không sao, để anh giúp em.”

Tô Đào ngạc nhiên nhìn sang, Trần Gia Hữu hờ hững đáp lại ánh mắt của cô.

“Sao thế?”

“Chẳng phải trước đây em cũng từng giúp anh rồi sao?”

Thế nhưng hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.

Không ngờ cái tên này lại đồng ý nhanh như thế.

Mặt Tô Đào nóng phừng phừng, cô đáp qua quýt, “Để xem sao đã.”

Đến tối.

Tô Đào nhìn Trần Gia Hữu bước ra khỏi thư phòng, ánh mắt né tránh.

Trần Gia Hữu tháo đồng hồ đeo tay, bước về phía cô, “Em vẫn chưa tắm sao?”

Tô Đào khẽ chớp hàng mi, “Tối nay… phải tắm sao?”

Trần Gia Hữu, “Em không tắm cũng được. Nhưng vết bỏng trên tay em không thể hồi phục trong ngày một ngày hai. Nếu em không muốn anh giúp, chỉ sợ em phải nhịn tắm một thời gian đấy.”

Nghĩ đến đây, Tô Đào cau chặt hàng mày.

Cô không thể không tắm được.

Tô Đào cắn răng, đưa ra quyết định. Nhờ anh tắm giúp cũng chẳng sao.

Hai người kết hôn đã bao nhiêu năm, hơn nữa còn có bé Cá, cũng có thể xem như là vợ chồng già cả rồi. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi đối mặt với anh, cô vẫn thẹn thùng như xưa.

Đặc biệt là khi anh nhìn cô bằng ánh mắt trong veo như thế.

Chỉ trách người này lúc nào cũng dựa vào vẻ ngoài lạnh lùng, nho nhã, khiến cô luôn có cảm giác bị anh nhìn thấu mỗi khi làm gì đó ở trước mặt anh.

Vừa xấu hổ vừa cấm kỵ.

Tô Đào bước vào phòng tắm trước.

Một lát sau, giọng cô từ trong phòng tắm vọng ra, “Được rồi.”

“Anh vào đi.”

Lần này, Trần Gia Hữu không cần gõ cửa đã bước thẳng vào trong.

Ánh mắt anh lướt một vòng trên người cô, không chút e dè hay kiêng kị.

Sau khi sinh bé Cá, vóc dáng Tô Đào càng quyến rũ hơn xưa, làn da trắng mịn, dáng người cân đối.

Tô Đào thấy anh cứ nhìn mình mãi, hai bên tai đỏ ửng một cách đáng ngờ.

“Anh nhìn gì đấy?”

Trần Gia Hữu hé môi, đuôi mắt hơi nhướng lên, “Em ngại cái gì?”

“Đâu phải anh chưa từng xem bao giờ.”

Anh không nói còn đỡ, anh vừa mở miệng khiến Tô Đào càng thêm xấu hổ.

Cô nhắm mắt lại, quyết định ngó lơ anh.

Thấy cô như sắp nổi cáu, Trần Gia Hữu bước tới dỗ dành.

“Em giận hả?”

“… Không.”

“Thế sao em không nhìn anh?”

“Ngày nào cũng nhìn, em chán rồi.”

Phía sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của đàn ông.

“Em chắc chứ?”

Tô Đào do dự một lúc, dối lòng gật đầu thật mạnh.

“Ừ.”

Trần Gia Hữu không để ý đến lời này của cô, xoay người cầm lấy vòi sen, “Ồ, để bà xã chán là lỗi của anh.”

Nước từ vòi sen chảy xuống ào ào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.