Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác : Chương 63: Lệ Lăng Phong hắn mà biết thương hoa tiếc ngọc à? - Truyenfull.vn



Giản Thành Hi chưa từng ngờ được mọi chuyện sẽ hỗn loạn đến mức này.

Vừa tắt máy, cái bình trong tay cũng rơi xuống. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ người mình đang ngày càng tăng cao, nóng đến mức anh gần như không chịu nổi nữa muốn cởi bỏ hết quần áo trên người.

Anh bò dậy từ trên giường, muốn đi uống cốc nước.

Lại bởi vì cả người đang run rẩy, chân anh vừa chạm đất đã không chịu nổi mà ngã nhào từ trên giường xuống!

“Ui!”

“Rầm!”

Tiếng ngã nặng nề vang lên, cả người Giản Thành Hi đau đớn mức đỏ bừng lên, nước mắt anh cũng chợt ứa ra.

Đang định đứng lên———

Bỗng có người đẩy cửa vào.

Bóng đang Lệ Lăng Phong vừa xuất hiện chỗ cửa, thấy anh đang ngã trên mặt sàn thì vội vàng bước tới.

Giản Thành Hi chỉ cảm thấy cả người đang nóng ran lên, khó chịu vô cùng. Lúc Lệ Lăng Phong bước tới gần, cảm giác mát lạnh kia khiến anh bỗng thấy thoải mái hơn hẳn, liền theo bản năng muốn sáp lại gần, muốn được an ủi.

Lệ Lăng Phong nhíu mày, người đàn ông trầm giọng hỏi: “Em sao vậy?”

Ý thức Giản Thành Hi dần mơ hồ hơn, trên khuôn mặt tinh xảo của anh lúc này chỉ còn một màu đỏ au.

Đôi mắt trong trẻo kia của anh dường như mang theo đôi phần mê mang, đến cả giọng nói cũng trở nên mềm yếu, thân hình quá mức nhỏ xinh dựa sát vào người người thú: “Em khó chịu……”

Lệ Lăng Phong khựng người lại một chút.

Từ nhỏ đã lăn lê bò lết ở Thành Phố Ngầm mà lớn lên, đương nhiên hắn hiểu tình huống này là như thế nào!

Không chỉ là một loại thuốc đơn giản nào đó, mà là thuốc có dược tính cực kỳ cao.

Hốc mắt Giản Thành Hi đỏ bừng, bởi vì vừa ngã đau, cảm giác đau rát bên cánh tay lập tức chuyển thành nước mắt từng hàng từng hàng lăn xuống trên gò má anh. Anh nhỏ giọng nức nở, khó chịu muốn cởi bỏ quần áo.

Bởi vì nóng, gương mặt anh đỏ au, làn da trắng mềm cũng ửng hồng hết lên.

Trên người Giản Thành Hi có mang theo mùi hương thanh mát thoang thoảng của hoa lan.

Đôi con ngươi lấp lánh ánh nước như một bé động vật nhỏ đang tìm kiếm sự an ủi. Anh lôi lôi kéo kéo Lệ Lăng Phong, thậm chí người anh cũng như đang run rẩy.

Hơi thở của Lệ Lăng Phong nháy mắt trở nên hỗn độn.

Hắn là một người đàn ông bình thường, mà người đàn ông bình thường thì ai mà chịu nổi sự dụ hoặc như này chứ.

Trước đã từng có không ít người là mục tiêu nhiệm vụ tiền thưởng của hắn, vì mạng sống mà sẵn sàng cởi bỏ hết thảy muốn dụ dỗ hắn.

Nhưng cũng chẳng thể sánh được với mấy lời thỏ thẻ của chàng vợ nhỏ của hắn.

Một lời đã có thể khiến hắn bị đánh cho tơi bời.

Giọng Giản Thành Hi lúc này tựa như một con thú non, nghẹn ngào đầy bất lực. Không biết có phải do ý thức đang dần trở nên mơ hồ hay không, anh vô thức lầm bầm: “Bụng đau…….”

Lệ Lăng Phong nháy mắt khôi phục lý trí, người đàn ông nhanh chóng bế ngang người anh lên.

Vài bước nhảy lên tới mái nhà.

Giữa không trung không biết từ đâu bỗng xuất hiện một con báo tuyết trắng. Mà ở trên người con báo tuyết, là một chàng thanh niên nhỏ xinh đang cuộn tròn người lại.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Giản Thành Hi được trải nghiệm cảm giác bay lượn trên không trung. Bầu trời đêm thắp đầy những ngôi sao sáng. Chỉ là ý thức anh không tỉnh táo cho lắm, cả người cũng đang phải chịu cảm giác khô nóng không chịu nổi, mãi cho đến khi———

Anh được bao bọc trong làn nước mát lạnh. 

Làn nước mát thực sự giúp cảm giác khô nóng trên người giảm bớt rất nhiều rất nhiều.

Ánh mắt Giản Thành Hi cuối cùng cũng khôi phục lại chút phần tỉnh táo. Hai mắt anh ngập nước nhìn Lệ Lăng Phong, cùng đôi con ngươi đen láy của hắn mắt đối mắt. 

Giọng Lệ Lăng Phong trầm trầm, còn có chút hơi khàn nhẹ: “Em đỡ hơn chưa?”

Cảm giác khó chịu trên người Giản Thành Hi thực sự được giảm đi rất nhiều. Anh ngồi trong hồ nước mát, quần áo anh bị làm cho ướt sũng, hai mắt anh đỏ hoe đáng thương nhìn Lệ Lăng Phong, giọng vừa mềm vừa ngọt nhẹ nhàng nói: “Em khó chịu……”

Dược tính của bình thuốc kia quá mạnh.

Trong người như vẫn có một ngọn như đang không ngừng thiêu đốt anh.

Giản Thành Hi bám vào hắn, giọng điệu như một bé động vật nhỏ cực đáng thương. Anh quá nóng, thậm chí còn muốn cúi xuống uống nước trong hồ.

Lệ Lăng Phong giữ anh lại: “Không uống được.”

Thế nhưng người nào đó lúc này đâu có nghe lọt, bàn tay trắng trẻo của anh đánh lên tay Lệ Lăng Phong: “Anh buông ra…….”

Hai mắt người đàn ông vừa bị anh ẩn ra thâm trầm.

Lệ Lăng Phong với dáng người cao lớn ngồi ôm lấy anh, áo sơ mi quân phục màu trắng bên trong vì bị ướt mà dính sát vào người hắn, khắc họa khối cơ bắp rắn chắc, cùng với đó là hormone đầy nam tính cuồn cuộn tuôn trào. Trong lòng thì là chàng tinh linh yếu ớt cáu kỉnh đang không ngừng giãy giụa muốn trốn khỏi hắn.

Giản Thành Hi vừa muốn thoát ra được một tí, chuẩn bị cúi đầu muốn nước hồ lạnh———

Chợt cả người anh bỗng bị một lực kéo mạnh mẽ kéo trở lại. Mang theo phần kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của hắn. 

Hai mắt Giản Thành Hi lập tức ửng hồng, rơm rớm nước mắt muốn khóc, khuôn mặt tinh xảo trông vô cùng đáng thương: “Em khát mà…….”

Nhưng anh còn chưa kịp nói dứt, đôi môi đã bị hoàn toàn lấp kín.

Sau gáy bị túm, nụ hôn của Lệ Lăng Phong mang theo phần ép buộc đè xuống. Môi răng gắn bó, dường như phảng phất xung quanh cánh mũi đều bị tinh thần lực mạnh mẽ của người thú kia khống chế. Đây là lần đầu tiên họ có một nụ hôn sâu như này, là dùng sức mà hôn, máu thịt tưởng như muốn hòa làm một thể với nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Hồ nước lạnh cũng không làm nguội được ngọn lửa hoang dại trong lòng họ.

Cả người Giản Thành Hi nhũn cả ra, cánh tay trắng tuyết mảnh khảnh đặt tên vai hắn hơi run rẩy.

Mãi đến khi anh sắp không thở nổi nữa, người kia mới buông ra.

Khuôn mặt anh tuấn của Lệ Lăng Phong cúi xuống nhìn anh, ngón tay mang theo vết chai sần nhẹ nhàng v**t v* đôi môi đỏ thắm hơi sưng nhẹ của anh. Trong màn đêm, hắn cất chất giọng trầm trầm hơi khàn hỏi anh: “Còn khát không?”

Giản Thành Hi ngơ ngác lắc lắc đầu.

Hồ nước lạnh buốt, anh ngâm ở đây một lúc cũng dần thấy rét run, thế nhưng nếu đứng lên thì cảm giác khô nóng lại lập tứ ùa tới, cuối cùng phát hiện chỉ có ở trong lòng Lệ Lăng Phong mới được thoải mái nhất.

Mãi cho đến hơn nửa đêm, cái cảm giác khó chịu kia mới từ từ giảm bớt.

Giản Thành Hi rúc vào trong lòng anh chồng nhà mình. Anh chỉ hơi cử động một xíu, giọng Lệ Lăng Phong liền truyền đến: “Lạnh?”

Hắn vẫn luôn ở bên anh.

Giản Thành Hi nhỏ giọng đáp: “Vẫn ổn ạ.”

Nhưng rồi anh chợt nhận ra, đến lúc này mới phản ứng lại, cái hồ nước này bởi vì anh bị dính thuốc nên mới không thấy quá lạnh, nhưng Lệ Lăng Phong có bị dính thuốc đâu!

Nghĩ đến đây, Giản Thành Hi bỗng luống cuống hoảng loạn lên, quấy cho hồ nước gợn sóng nhộn nhạo.

Giản Thành Hi nhìn hắn, vội nói: “Tướng quân mau đứng lên đi.”

Lệ Lăng Phong trầm giọng hỏi: “Tôi đứng lên, mình em ở đây không lạnh à?”

Một cậu hỏi đúng điểm mấu chốt. 

Giản Thành Hi không hề muốn một mình tự ngồi chơi trong cái hồ nước này tí nào cả, đương nhiên anh sẽ thấy sợ rồi. Nhưng khi nhìn anh Lệ Lăng Phong, rốt cuộc vẫn mím môi, mạnh miệng đáp: “Không lạnh đâu.”

Nhưng vừa mới dứt lời.

Cơn rùng mình bỗng đánh úp anh.

Lệ Lăng Phong: “……..”

Chàng quân nhân cao lớn cường tráng kéo vợ nhỏ ôm vào lòng, lồng ngực dày rộng vững chãi của hắn cho anh cảm giác an toàn mười phần.

Vốn dĩ người Giản Thành Hi chẳng có bao nhiêu sức lực, lúc này quanh cánh mũi đều được mùi hương trên người hắn như có như không bao vây lấy. Còn về phía Lệ Lăng Phong, tất nhiên hắn cũng chẳng phải là vị hòa thượng thanh tâm quả dục(*), sở dĩ không rời khỏi hồ cũng là do muốn mượn nước lạnh để bình tĩnh lại, bằng không hắn cũng không dám đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì.(*) thanh tâm quả dục: lòng trong trắng và không h*m m**n.

Người trong ngực bỗng như nhớ ra cái gì, khẽ cựa quậy.

Giọng Lệ Lăng Phong khàn khàn cảnh báo: “Em đừng quậy.”

Giản Thành Hi lập tức cứng đờ. Chàng vợ nhỏ dường như có chút do dự, nhưng rồi vẫn lấy can đảm muốn nói chuyện: “Tướng quân……anh…….”

Lệ Lăng Phong lại giống như đang cố dời đi lực chú ý, trầm giọng đổi chủ đề: “Ai hạ thuốc em?”

Lúc hắn hỏi câu này cũng đã đè nén lại phần nào cảm xúc.

Nhưng vẫn có thể nhận ra sự sắc lạnh cùng sát ý ẩn giấu trong giọng điệu của hắn.

Là một vị tướng từng cả ngày chém chém giết giết trên chiến trường, tất nhiên hắn không phải loại người dịu dàng ấm áp gì. Hắn từng gặp và từng trải qua cảm giác bị tính kế không ít lần, hầu hết kẻ thù của hắn đều bị hắn nhanh gọn bình tĩnh xử lý. Nhưng, nếu kẻ thù của hắn dám động đến chàng vợ nhỏ của hắn……..

Sát khí hung ác cuồn cuộn dữ dội ở trong lòng.

Ẩn giấu tâm tư ác độc bằng màn đêm đen, lúc hắn đang nghĩ xem nên xử lý thế nào, bỗng nghe được———

Giản Thành Hi lí nhí nói: “Là, là em tự bất cẩn uống lộn thuốc.”

“……..”

Bầu không khí lập tức chìm vào sự yên tĩnh chưa từng có.

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn anh, mắt đối mắt, trầm mặc không nói nổi nên lời.

Giản Thành Hi cũng cảm thấy mặt mũi mình thế là mất hết rồi, xấu hổ không chịu nổi, nhưng vẫn biết nên giải thích lại cho tốt: “Bác sĩ đưa thuốc cho em, em lại nhầm thành thuốc uống.”

Lệ Lăng Phong trầm giọng hỏi: “Sao cô ấy lại đưa em thuốc?”

Giản Thành Hi nghẹn họng trước câu hỏi khó.

Anh đờ người, hoảng loạn nghĩ ‘vấn đề này anh biết phải trả lời ra sao chứ???!!!”

Lúc anh đang rối rắm, Lệ Lăng Phong lại thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Nếu em không muốn nói vậy không nói cũng được.”

Dù sao hắn tự mình đi điều tra cũng ra được.

……..

Giản Thành Hi lại tưởng hắn tức giận, luống cuống đáp: “Bởi vì hôm qua lúc em nói chuyện phiếm với bác sĩ, cô ấy biết được tình trạng đặc thù của cơ thể em, cũng biết được vì vấn đề thể chất mà em luôn, luôn để anh phải nhẫn nhịn. Em suy nghĩ một lúc, cảm thấy cô ấy nói cũng đúng, chúng ta là vợ chồng mà, chuyện đó……Chuyện đó là nghĩa vụ vợ chồng. Anh vẫn luôn vì em nên cũng không tìm ai khác, em chỉ là thấy em cũng nên……”

Có thể là có phần hơi hoảng quá,

Cho nên anh nói lắp không ít, đến cuối thì chẳng nói tiếp được nữa.

Nhưng Lệ Lăng Phong vẫn hiểu được.

Ngọn gió đêm lạnh lẽo từ xa thổi quét tới, bốn phía xung quanh con hồ trống không nên nhiệt độ rất thấp, mà người trong ngực hắn cứ nhàn nhạt tỏa ra mùi hương hoa cỏ thanh mát ấy, suy nghĩ của hắn cũng trở nên rối loạn.

Hai mắt Giản Thành Hi rưng rưng, bộ dáng trông có vẻ đang khẩn trương.

Làn da anh trắng nõn, người thì vừa nhỏ vừa mềm, lúc nói chuyện thì luôn mang theo chút phần kiều diễm, khiến người ta không nỡ lòng nào mà nổi giận nổi.

Giọng Lệ Lăng Phong truyền đến: “Vậy nên em nhờ đến bác sĩ.”

Giản Thành Hi gật đầu như bổ củi.

Trong lòng anh vẫn thấy hơi thấp thỏm, không rõ là Lệ Lăng Phong đang nghĩ gì về mình.

Lại chợt cảm nhận được cánh tay hắn đang vòng qua eo mình bỗng siết chặt hơn. Người đàn ông vẫn đang cúi đầu nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Nghĩa vụ vợ chồng à?”

Tim Giản Thành Hi chợt thắng mất một nhịp.

Lệ Lăng Phong bỗng nói: “Cho dù em không muốn cũng không không sao.”

Giản Thành Hi bỗng thấy hoảng hốt, anh không hiểu vì sao Lệ Lăng Phong bỗng dưng nói thế. Có khi nào, anh ấy thấy thể chất mình như vậy, quyết định từ bỏ không muốn can thiệp gì nữa luôn không?

Suy nghĩ trong lòng Giản Thành Hi loạn cào cào lên.

Nhưng rồi giọng nói Lệ Lăng Phong từ trên đỉnh đầu anh truyền xuống: “Vì cho dù không có nghĩa vụ ấy, em vẫn là vợ tôi.”

Giọng nói trầm ấm vững vàng vàng lên rõ ràng trong màn đêm.

Từ góc độ này của Giản Thành Hi, anh có thể thấy được phần xương hàm góc cạnh cùng khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhưng lời hắn nói ra lại khiến Giản Thành Hi được thả lỏng phần nào.

Nhưng chỉ ngay sau đó, anh tiếp tục thấy luống cuống.

Chuyện tối nay đã đến thế rồi, vậy mà sao Lệ Lăng Phong vẫn không động đến anh?

Là do……..không thích sao?

Đang mải nghĩ, lại nghe thấy Lệ Lăng Phong nói tiếp: “Dược liệu của loại thuốc đấy khá mạnh, thể chất em vốn yếu, nếu tôi không đưa em ra ngoài này, người em sẽ không chịu đựng được nổi mất.”

Chỉ một câu đã gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, nhưng dáng vẻ anh thở phào thả lỏng của anh qua mắt Lệ Lăng Phong lại thành ra có ý tứ khác.

Chàng vợ nhỏ của hắn, lại thấy may mắn vì không phải phát sinh quan hệ với hắn rồi.

Một loại cảm xúc xa lạ chợt dâng trào lên trong lồng ngực, mang theo chút chua xót cùng cảm giác nhoi nhói nơi trái tim.

Rõ ràng hắn lúc ở trên chiến trường vẫn là loại người bị thương nặng đến máu me đầm đìa hay miệng vết thương sâu đến mức thấy cả xương cũng chẳng thèm nhíu mày lấy một cái.

Trước hắn tùy tiện muốn làm gì thì làm, nay lại chỉ vì không muốn chàng vợ nhỏ sợ hãi ghét bỏ mình mà cứ hết lần này đến lần nọ cố kiềm chế lại. 

Cúi đầu xuống nhìn Giản Thành Hi.

Chàng vợ nhỏ mềm mại trắng nõn lúc này vẫn đang lo lắng nhìn hắn: “Em sau chắn chắn phải để tâm nghe bác sĩ dặn dò hơn. Đêm nay dọa em sợ muốn chớt mất, lúc đấy em gần như đã hoàn toàn mất đi ý thức đến nơi rồi, cũng may có tướng quân ở……”

Lệ Lăng Phong điềm tĩnh, trầm giọng cắt ngang anh: “Tôi sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

Giản Thành Hi chớp chớp mắt.

Hồ nước lạnh lẽo, anh vừa định mở miệng nói chuyện, sau ít lại bị người kia đè xuống, đôi môi đang hơi hé ra cũng bị chặn lại.

Khắp mũi là hơi thở áp bức của hắn, cánh môi sưng đỏ của anh lại bị lấp kín. Nụ hôn này so với nụ hơn khi nãy lại càng có phần ép buộc mạnh mẽ hơn, giống như một con dã thú nguy hiểm đang đánh dấu lãnh địa hay đang tuyên bố chủ quyền của mình vậy. Nụ hôn này tựa như thế, môi lưỡi triền miên, hơi thở của họ dường như hòa vào làm một với nhau. Giản Thành Hi ở trong hồ nước không còn bao nhiêu sức lực, lúc này chỉ biết thuận theo nụ hôn của hắn mà đáp lại.

Chưa bao giờ biết được, thì ra cảm giác hôn môi là như này đây.

Tưởng như vạn vật đất trời xung quanh đều không còn tồn tại, chỉ có hai người họ dựa vào nhau, truyền nhau hơi ấm.

Mãi đến lúc buông ra, trái tim đập điên cuồng, giống như sắp văng ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

Hai mắt Giản Thành Hi ướt sũng, thở hổn hển, khắp mặt anh một màu đỏ au, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong u ám đến đáng sợ, giọng nói hơi khàn khàn: “Nhưng tôi vẫn cần vốn lời.”

Tôi có thể không chạm vào em.

Chờ sau khi tôi chết, em muốn tái giá tôi cũng đồng ý.

Nhưng ở thời gian hiện tại, em là vợ tôi, cho dù em không muốn, em cũng chỉ có thể ở bên tôi thôi.

Giản Thành Hi ngẩng mặt lên, bỗng hai hàng nước mắt lướt xuống trên đôi gò má trắng trẻo của anh. Chàng vợ nhỏ xinh xinh mềm mềm giống như vừa trải qua nỗi oan ức to lớn nào đó.

Đôi mắt đen láy Lệ Lăng Phong lại thêm phần tăm tối hơn: “Làm sao?”

Cùng tôi làm chuyện thân mật khiến em thấy khổ sở đến vậy cơ à.

Ngọn thủ triều hắc ám dâng trào mạnh mẽ trong lòng hắn, từng dòng tâm tư nguy hiểm cũng dần dần xuất hiện.

Tính cách hắn trước nay vốn bá đạo và khá cực đoan.

Hắn cũng không dám chắc, nếu Giản Thành Hi nói ra lời chán ghét mình thì hắn sẽ làm ra những chuyện gì nữa. 

Nhưng mà———

Giản Thành Hi sụt sịt mũi, cánh tay mềm mại nâng lên lau lau đôi mắt đỏ hoa, đôi môi đỏ thắm hơi mấp máy, cực kỳ đáng thương, mếu máo mách: “Hình như bị rách môi rồi, em đau quá.”

“……..”

*

Ngày hôm sau

Đã được vài ngày trôi qua kể từ sự kiện hỗn loạn đêm hôm ấy rồi.

Giản Thành Hi cũng đã đến gặp bác sĩ thanh toán tiền thuốc. Lúc bác sĩ đưa ra lời chào mời mua thêm bình thuốc nữa, anh cuống cuồng vội từ chối, hôm ấy thực sự dọa cả anh cả tướng quân hoảng hết cả lên, anh không muốn chuyện xảy ra lần nữa đâu!

Bác sĩ chỉ đành tỏ vẻ tiếc nuối, bảo anh có gì cần thì cứ đến gặp cô.

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm. Mấy hôm nay mọi người đều đang tất bật chuẩn bị cho lễ tế thần sắp tới, nơi nơi đều vô cùng náo nhiệt!

Nay anh đưa Lệ Trầm đến gặp Mễ Lạp Kiệt khám chân.

Cũng trùng hợp gặp Phi Vân đang đến tái khám, mà cô nhìn thấy Giản Thành Hi cũng rất phấn khích: “Tiểu Hi à.”

Giản Thành Hi cũng không ngờ được sẽ gặp được cô ở đây, mấy ngày không gặp, cô dường như lại gầy đi một tí, nhưng cô trông vẫn rất có tinh thần: “Chào cô.”

Phi Vân ghé người nhìn vào bên trong: “Đưa Tiểu Trầm đến khám chân đấy à?”

Giản Thành Hi gật đầu đáp: “Ừ!”

Hai người đứng trò chuyện hỏi thăm mấy chuyện trong nhà.

Phi Vân thản nhiên kể với anh chuyện ly hôn của mình: “Trước tôi còn cho rằng tôi sẽ khó dứt ra lắm cơ, nghĩ mình sẽ chẳng thể nào rời khỏi người đàn ông này được. Nhưng mà giờ tôi mới nhận ra, không buông bỏ được cũng chỉ là trong tưởng tượng của tôi thôi. Hồi ở Thành Phố Ngầm tôi vẫn mãi khao khát nhũng tháng ngày tốt đẹp, đến giờ tôi mới hiểu ra được rằng gửi gắm ước mơ của mình vào người khác chính là sai lầm lớn nhất.”

Giản Thành Hi an ủi cô: “Thôi không sao, ít nhất hiện tại cô đã dứt ra được rồi.”

Để mà nói, Phi Vân là một trong số những người bạn ít ỏi anh có ở Thành Thiên Không.

Giản Thành Hi cũng kể chuyện mình dạo gần đây, bao gồm cả chuyện anh tính mua đất ở Thành Phố Ngầm để mở trang trại, rồi cả chuyện anh bị người ta ác ý thét giá đất nữa.

Vốn anh cũng chỉ thuận miệng nói nói, không ngờ———

Phi Vân lại bỗng nói: “Thế á? Anh tính mua đất à? Vậy anh tìm tôi này!”

Giản Thành Hi ngẩn người nhìn cô: “Hả?”

Phi Vân cười cười, một nụ cười dịu dàng và nhẹ nhàng, cô nói: “Tuy kể ra có hơi ngại, nhưng thật ra tôi cũng từng sinh sống ở dưới Thành Phố Ngầm một thời gian khá dài đấy, mà hồi ấy nhà chúng tôi cũng có được một khoản tiết kiệm cũng kha khá. Lúc ấy bao nhiêu tài sản cha mẹ tôi để lại tôi đều gom vào giúp Bá Ân đông sơn tái khởi. Sau cha mẹ mất, anh ta cưới tôi, mấy miếng đất dưới Thành Phố Ngầm từ đấy cũng để không à.”

Giản Thành Hi nghe cô nói vậy thì nói: “Đấy dù sao cũng là nơi lưu giữ kỷ niệm xưa mà, cô bán cho tôi…….”

Phi Vân lắc đầu: “Trải qua chuyện ly hôn này tôi đã sáng mắt hơn rồi, cứ mãi lưu luyến hồi ức cũ cũng chẳng có ý nghĩ gì hết, phải biết hướng về phía trước thì mới tiến bộ được.”

Giản Thành Hi thực sự ngưỡng mộ người phụ nữ này.

Nhớ hồi mấy tháng trước anh gặp cô lúc cô còn đang nằm viện, đến giờ cô trông vẫn mảnh mai như thế.

Tuy nhiên mới chỉ qua có một khoảng thời gian ngắn thôi, từ lúc cô phát hiện ra mọi chuyện phải hứng chịu mọi đau đớn, đến giờ thì cô như đang sống một cuộc sống khác. Chuyển biến tích cực khiến anh phải lau mắt mà nhìn.

Nghĩ vậy———

Giản Thành Hi cười tươi, đáp: “Vậy được!”

Hôm nay Phi Vân cũng đưa Alice đến cùng, cô bé đang ngồi ghế phía sau cùng Lệ Toái Toái.

Lệ Toái Toái đang chìm đắm trong sách vở.

Alice là bé thiên sứ thần đồng nhỏ, mỗi khi Lệ Toái Toái gặp khó nhóc không hiểu, cô bé sẽ lập tức ghé qua giải đáp cho bạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.