(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Tuy Phong Lâm nói hiện tại hắn đang hẹn hò với Quý Phong nhưng bí thư Hách nghe xong lại không tin, bởi vì lần trước hắn gặp Quý tiên sinh, hoàn toàn không có vẻ là như vậy có được không hả?
Mà với cái tính này của sếp, trông giống có thể nhanh chóng tán được người ta chắc?
Dù sao thì hắn cũng không tin nổi.
Phong Lâm tâm trạng tốt, không nhận ra bí thư Hách chẳng hề tin hắn.
Sáng nay Quý Phong không có tiết, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ chính thức ở bên nhau, Quý Phong nghĩ, dù sao cũng không có việc gì làm, sau khi tiễn Phong Lâm đi, cậu đến siêu thị mua đồ ăn, làm cơm trưa và nấu canh cho hắn, để trong hai hộp đựng cơm, không nói trước cho Phong Lâm mà bắt taxi đến tập đoàn Phong thị.
Trên danh nghĩa Quý Phong là cố vấn doanh nghiệp của Phong thị, lễ tân và phần lớn nhân viên công ty đều biết cậu vì lần trước cậu đi xem phong thuỷ từng tầng một cho công ty, Quý Phong mang hộp cơm tới quầy lễ tân.
Tiếp tân tuy kinh ngạc vì Quý Phong lại tới đây vào giờ này nhưng vẫn cung kính đưa cậu đi lên, còn săn sóc hỏi có cần thông báo cho bí thư Hách hay không.
Quý Phong cười nói không cần, cậu lặng lẽ tới đây, đợi lên trên rồi bọn họ tự nhiên sẽ biết.
Tiếp tân liên tục nói rằng đã hiểu, khi hai người vào thang máy riêng đi lên trên, hai nhân viên trước quầy a a a nắm tay nhau kích động không thôi: “Quý tiên sinh không phải là…… đến đưa cơm cho Phong tổng đấy chứ? Đã sắp đến giờ ăn trưa rồi, có đúng không, có đúng không?”
“A a a hỏi tôi tôi cũng không biết, ai dám đi theo nhìn trộm chứ?”
“Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám.”
Bọn họ tim gan cồn cào, còn Quý Phong thì thuận lợi lên đến đỉnh tầng.
Cả buổi sáng bí thư Hách đều chìm trong suy nghĩ sếp bị sốc phát đến rồ, hắn đi đi lại lại hai lần mà sếp vẫn mất hồn mất vía như cũ, cứ như…… đang nóng lòng chờ tan làm để về nhà vậy.
Nhưng sếp ơi…… bây giờ còn chưa đến 12 giờ, còn chưa đến lúc tan làm buổi sáng đâu!
Bí thư Hách lại cầm một bản hợp đồng khác đi vào, không thấy sếp ngồi trước bàn làm việc, hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy sếp đang mặc áo khoác âu phục, bí thư Hách kinh hồn bạt vía: “Sếp…… sếp đang làm gì vậy? Đừng nói với tôi là sếp định trốn việc đấy nhé?”
Phong Lâm liếc hắn một cái: “Còn 10 phút nữa là đến 12 giờ, có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Bí thư Hách: “Nhưng nghỉ trưa thì nghỉ trưa, sếp mặc quần áo làm cái gì?” Trước kia người mang đồ ăn lên đều là hắn, nhưng từ khi nào mà chưa hết giờ làm việc sếp đã muốn đi về rồi?
Phong Lâm trầm mặc một lát, lại tiếp tục mặc vest: “Sáng nay Quý Phong không có tiết, tôi về nhà nhìn xem.”
Nhỡ đâu có thể nhìn thấy người, nhìn được cái nào hay cái đấy, hắn ngồi ở chỗ này cả một buổi sáng cứ không nhịn được nhớ tới cảnh tượng lúc sáng, coi như hắn đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đi, trước kia bận tối tăm mặt mũi, bây giờ nên dành ra chút thời gian nghỉ ngơi cũng dễ hiểu.
Bí thư Hách: “…………”
Bí thư Hách chấn động, đây vẫn là sếp của hắn sao?
Chẳng lẽ thật sự bị chuyện Lê ảnh đế làm cho phát điên?
Bí thư Hách chậm một nhịp chưa kịp gọi Phong Lâm lại, đối phương đã bước chân dài lướt qua hắn: “Văn kiện không quan trọng thì chờ buổi chiều tôi đến rồi xem sau.”
Bí thư Hách thấy sếp thật sự mở cửa ra định đi: “Sếp, nghỉ trưa cả đi cả về cùng lắm sếp chỉ nhìn người ta được một cái thôi……” Chỉ nhìn một cái thì về làm gì? Nhìn một cái đỏ mắt hay sao?
Phong Lâm đã mở cửa, nghe thấy lời bí thư Hách nói thì muốn phản bác lại, nhìn một cái cũng là nhìn, ít ra vẫn tốt hơn là cứ mãi nhớ nhung đúng không?
Ai ngờ ngay sau đó giương mắt lên thấy một người đang chậm rãi đi về phía hắn, hắn ngây người.
Phong Lâm còn nghĩ là mình nhìn nhầm, chứ không thì tại sao hắn lại thấy Quý Phong xuất hiện ở công ty? Lại còn đang đi về phía hắn nữa?
Bí thư Hách thấy sếp bất động còn tưởng là đã bị mình thuyết phục, vừa định mở mồm khuyên sếp nghĩ thoáng chút, tuy tạm thời chưa theo đuổi được người ta nhưng dựa vào một thân lông lá thì sếp vẫn rất có ưu thế, sớm muộn gì cũng có thể tán đổ được Quý tiên sinh.
Chỉ là khi tới gần chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì hắn cũng choáng váng: “Ơ, sao các anh đều đứng ở cửa thế này? Định đi ăn cơm sao? Em không tới muộn chứ? Em làm cơm cho các anh ăn này, cùng nhau ăn đi.”
Quý Phong nói rồi, nâng hai hộp cơm trong tay lên.
Hai người Phong Lâm tới gần, cuối cùng cũng hồi thần lại, thật sự là Quý Phong chứ không phải do hắn nhớ nhung thành bệnh mà xuất hiện ảo giác: “Em…… sao lại tới đây?”
Quý Phong thấy Phong Lâm từ lúc xuất hiện cứ nhìn cậu mãi không rời được mắt, cậu nhướng mày, cố ý trêu hắn: “Sao vậy? Em tới không đúng lúc ư?”
“Không phải!” Phong Lâm vội tránh người ra, tự nhiên nhận lấy hai hộp cơm trong tay cậu: “Ý anh là, em không tiện tới đây thì em nói một tiếng là anh lập tức trở về, anh cũng đang định về đây. Một mình em qua đây có mệt không?” Vừa nói vừa tránh người ra để Quý Phong đi vào, sợ cậu mệt còn dẫn cậu ngồi xuống.
Bí thư Hách ở bên cạnh hoàn toàn bị ngó lơ: “……”
Không biết vì sao hắn đột nhiên có một dự cảm không ổn, Quý tiên sinh…… mang cơm cho sếp ư?
Mẹ kiếp, không lẽ sếp…… thật sự đẩy ngã Quý tiên sinh…… À không đúng, theo đuổi được Quý tiên sinh ư?
Nếu không, Quý tiên sinh không giống người không nói trước đã tới đây, trừ phi quan hệ hai người không, bình, thường!
Bí thư Hách bàng hoàng, hắn không thể tin nổi mà nhìn sếp như thể lần đầu tiên quen biết, sếp trâu bò như vậy từ khi nào thế? Tốc độ còn nhanh như vậy?
Quý Phong ngồi xuống, thấy bí thư Hách còn đứng ở cửa: “Bí thư Hách ơi? Cùng tới đây ăn đi.”
Nếu là trước kia bí thư Hách chắc chắn sẽ rời đi, nhưng lúc này lòng hiếu kỳ của hắn quá nặng, nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người của sếp, hắn đi tới trước hai bước, lơ luôn ánh mắt sâu kín vì bị quấy rầy của sếp: “Có quá phiền không?”
Quý Phong lắc đầu: “Không phiền đâu, tôi làm đủ cho ba chúng ta ăn mà.”
Bí thư Hách tuy là bí thư, nhưng cũng không phải bí thư bình thường, lúc Quý Phong làm cơm đã tính cả lượng cơm bí thư Hách ăn cùng, tuy nhà ăn ở Phong thị cũng rất ngon, món ăn cũng nhiều, nhưng cũng kém hơn cơm nhà làm.
Bí thư Hách cười ha ha: “Vậy tôi mặt dày nếm thử cơm Quý tiên sinh làm đây.”
Quý Phong mang hai hộp cơm loại cực kỳ to, cậu lấy từng món ăn ra, mỗi loại phân lượng đều không ít, bày tràn đầy một bàn.
Tuy Phong Lâm muốn hai người đơn độc ăn cơm, nhưng nếu Quý Phong đã mở miệng, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Bí thư Hách trong lòng có ý đồ, thấy sếp như vậy, hắn vừa giúp lấy cơm, vừa làm như lơ đãng thử nói: “Quý tiên sinh tới đưa cơm trưa tình yêu cho sếp à, sếp may mắn lắm nha, đáng tiếc tôi vẫn còn là người cô đơn.”
Quý Phong nhướng mày nhìn Phong Lâm, hắn sờ mũi nhưng ánh mắt lại mang ý cười, lúc này Quý Phong mới nhìn về phía bí thư Hách: “Duyên phận của bí thư Hách cũng không còn xa đâu, đừng sốt ruột.”
Bí thư Hách sửng sốt, duyên phận của mình không còn xa ư?
Hắn biết năng lực của Quý Phong, Quý tiên sinh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, hắn tức khắc thấy vui vẻ.
Mà thấy Quý tiên sinh thật sự không phản bác đây là cơm trưa tình yêu, hắn sững sờ: Chết tiệt…… hóa ra lời sếp nói là thật!
Tức khắc bí thư Hách thấy hình tượng của sếp chợt trở nên to lớn, không ngờ nha, không ngờ…… sếp cũng có lúc nhanh tay, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác!
Nếu là chuyện chồng chồng son nhà người ta, bí thư Hách đã biết được điều mình muốn biết nên không tiện quấy rầy nữa: “Tôi nhớ ra còn vài văn kiện phải xử lý, Quý tiên sinh, sếp, hai người cứ từ từ ăn.” Dứt lời, không đợi Quý Phong lên tiếng hắn đã đóng cửa lại giúp bọn họ rồi chuồn lẹ.
Quý Phong thậm chí còn chưa kịp phản ứng, nhìn văn phòng trống rỗng: “Anh Lâm, có phải anh uy h**p bí thư Hách đúng không?”
Phong Lâm sờ mũi: “Nào có, thật đấy, không thể nào đâu. Tại gần đây bận quá, anh còn muốn tăng lương cho cậu ta đó.”
Quý Phong nhướng mày, cười như không cười: “Vậy sao? Vậy nếu đã bận như thế thì lát nữa ăn xong em về nhà là được.”
“Đừng mà, anh sai rồi…… lát nữa anh đưa em về trường.”
Phong Lâm làm gì mà nghe không ra Quý Phong đang nói trêu thế, nhưng theo trực giác hắn vẫn nói thật, hắn ngồi xuống bên cạnh Quý Phong, trong ánh mắt đều ánh lên ý cười, nhìn đôi mắt cười của Quý Phong, nghĩ đến sự dịu dàng trước đi làm, hắn muốn duỗi tay chạm vào khóe mắt cong lên của cậu, nhưng rồi hắn vẫn thành thật ngồi yên.
Hai người ăn cơm, Quý Phong làm lượng cơm cho ba người ăn, nhưng đây là lần đầu tiên Quý Phong mang cơm cho hắn sau khi hai người ở bên nhau, Phong Lâm cắm đầu giải quyết toàn bộ.
Quý Phong bất đắc dĩ: “Anh Lâm, ăn không hết thì thôi, anh cũng không cần miễn cưỡng ăn đâu.”
Phong Lâm lắc đầu: “Không sao, anh không phải người, không hề miễn cưỡng.”
Quý Phong cảm thấy lời này sao nghe cứ giống như đang tự mắng chính mình: “Thật sự không có việc gì chứ?”
Phong Lâm thề thốt mãi, Quý Phong cũng kiểm tra một hồi, xác định Phong Lâm thật sự không sao, khóe miệng cậu cong cong: “Buổi chiều em còn có tiết, em về trước đây.”
Phong Lâm không ngờ nhanh như vậy Quý Phong đã phải đi: “Anh chở em.”
Quý Phong nhướng mày: “Vậy có phải em tan học rồi còn phải tới đây đón anh hay không? Rồi anh lại tiễn em, rồi em lại tiễn anh?”
Phong Lâm nghĩ đi đi lại lại như vậy đúng là không ổn lắm, đành phải thỏa hiệp.
Quý Phong cười đi tới cửa, Phong Lâm nhắm mắt theo đuôi tiễn cậu: “Được rồi, chờ anh tan làm thì tới đón em nhé, em dẫn anh đến quán Pub, hôm nay Lưu Doãn mời chúng ta đi uống rượu.” Cũng thuận tiện giới thiệu Phong Lâm cho Lưu Doãn, dù gì Lưu Doãn cũng là bạn tốt của cậu.
Ánh mắt Phong Lâm sáng lên, hiểu ý Quý Phong, tâm trạng càng thêm tốt: “Được.”
Quý Phong thấy Phong Lâm muốn đưa cậu xuống dưới, ngay khi sắp ra khỏi cửa, cậu bỗng nhiên tiến tới hôn hắn một cái, dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Phong Lâm, cậu nhanh chóng nói tạm biệt rồi tốt bụng đóng cửa lại giúp hắn, mang theo hộp cơm rời đi.
Đến lúc Phong Lâm lấy lại tinh thần định đuổi theo thì tin nhắn của Quý Phong lập tức gửi tới.
【 Bạn trai ơi, đừng tiễn em nữa, nghe lời nhé. 】
Phong Lâm nhìn chữ “Bạn trai” này, hơi nóng trên mặt hắn mãi vẫn không rút đi, cũng may hắn là diện mặt than, tuy không nhìn ra được gì nhưng hai tai phiếm hồng vẫn bại lộ cảm xúc bất ổn lúc này của hắn.
Bí thư Hách phía bên kia vẫn luôn để ý tới văn phòng của sếp, chờ Quý Phong vừa rời đi, hắn phát hiện sếp không ra tiễn người, dưới sự ngạc nhiên hắn không nhịn được mon men tới gõ cửa văn phòng.
Kết quả gõ mấy tiếng cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, bí thư Hách tò mò trong lòng, khẽ hắng giọng một tiếng: “Sếp, tôi có văn kiện cần sếp ký gấp, tôi vào được không?”
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Bí thư Hách chỉ có thể căng da đầu mở cửa, cửa mở ra, ai ngờ nhìn thấy sếp đang đứng ngay sau cửa, dọa hắn hết cả hồn: “Sếp ới!”
Cửa bị hắn mở ra Phong Lâm mới tỉnh táo lại, sâu kín liếc hắn một cái rồi mới cất điện thoại mới vừa trả lời xong, xoay người trở về chỗ, chỉ là khi quay người đi, hắn không nhịn được sờ môi một cái, sau buổi trưa lại thấy tràn đầy sức sống.
Bí thư Hách chờ sếp ngồi xuống, rồi đến đứng trước mặt sếp, hắn phát hiện sếp…… mặt đầy hớn hở, tuy sếp vẫn là bản mặt than kia nhưng hắn quen sếp lâu rồi nên vẫn có thể nhận ra cảm xúc trên khuôn mặt này, bây giờ tâm trạng sếp siêu siêu vui.
Đây cũng là cơ hội tốt để tìm hiểu.
Bí thư Hách: “Sếp à, không ngờ tốc độ sếp nhanh như vậy đấy, thế mà thật sự theo đuổi được Quý tiên sinh, quá xuất sắc, nhưng sếp theo đuổi Quý tiên sinh thế nào vậy? Chẳng lẽ có bí quyết đặc biệt gì?” Nếu không thì với cái kiểu này của sếp…… trông chẳng giống tán một phát là người ta đổ luôn đâu?
Phong Lâm liếc hắn một cái: ” ‘Thế mà thật sự’ ư? Bí thư Hách, tôi nhớ là buổi sáng tôi đã nói rồi mà? Hay là, cậu không tin?”
Bí thư Hách: “……”
Phong Lâm: “Sao? Lời sếp nói không có sức nặng à? Bí thư Hách, thưởng cuối năm……”
Bí thư Hách cuối cùng mới sực tỉnh, nhìn trời nhìn đất: “Ấy, tôi vừa mới nhớ là có văn kiện gì nhỉ? Đúng rồi, là văn kiện kia, không xong rồi, tôi phải trở về tìm xem……” Hắn lẩm bẩm lầu bầu xoay người đi, như thể hoàn toàn không nghe thấy sếp nói gì, chuồn gấp luôn.