NHÌN EM NGON GHÊ
Tô Đoạn và Lâm Trắng Trắng ở cạnh dòng suối suốt năm ngày liền, mỗi ngày ngoài ăn cá, ăn cá, thì chính là ăn cá.
Số cá ít ỏi trong dòng sông sắp bị họ ăn đến sạch rồi.
Khác với đời sau có con người đến cả tỷ người, thời cổ hoang loài người vẫn là một chủng tộc thấp kém, bị các chủng tộc khác xem thường, thần và yêu là hai chủng tộc thống trị, nhưng số lượng của hai chủng tộc này lại cực kỳ ít ỏi.
Ngoài những nơi tập trung đông đúc, hầu như khắp nơi đều trong trạng thái đất rộng mà yêu thì thưa. Nếu chỉ dựa vào tốc độ đi bộ của con người, đi mười ngày nửa tháng chưa chắc đã gặp được một sinh vật khác.
Một người một cáo ăn cá trong suối nhiều đến mức ngay cả những gia vị mà hệ thống cung cấp cũng không cứu nổi khẩu vị của họ nữa, nhưng suốt thời gian đó vẫn không thấy bóng dáng bất kỳ yêu quái nào khác đến gần.
“Hoang vu quá…” Tô Đoạn leo lên một tảng đá lớn bên bờ suối trông về xa xăm. Trong tầm nhìn của cậu, ngoài cây cối ra vẫn chỉ có cây cối, thỉnh thoảng có nghe tiếng gì đó kêu lên nhưng hoàn toàn không tìm được dấu vết của bất kỳ sinh vật nào đi ngang qua.
Hoặc… có lẽ là cậu không nhìn thấy được bằng mắt thường.
Số cá trong suối không còn nhiều, có lẽ cậu sẽ phải dẫn Lâm Trắng Trắng đi nơi khác kiếm ăn sớm thôi. May mà cơ sở dữ liệu của hệ thống khá đầy đủ, có cả bản đồ thời cổ hoang, nhờ vậy cậu và Lâm Trắng Trắng chắc sẽ không bị lạc đường.
Mấy hôm nay cậu cũng tranh thủ luyện lại vài lần pháp thuật thu đất thành thốn* mà trước đây Lâm Trúc từng dạy. Đến lúc đi thì có thể dùng cái này lên đường.
*Nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vậy mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm.
Cuộc sống khó khăn, giờ đây cậu đã trở thành một củ khoai tây gánh vác trọng trách nuôi gia đình, haiz.
Thổn thức trong lòng một thoáng, Tô Đoạn phủi bụi bẩn bám trên tay khi leo tảng đá, sau đó nhảy xuống đất.
Kèm theo một tiếng “xoẹt”, Tô Đoạn loạng choạng suýt ngã sấp mặt xuống đất.
Lâm Trắng Trắngvốn đang ôm quả cầu lông nhỏ ngồi nghỉ ngơi, nghe tiếng thì bật dậy ngay tắp lự. Đôi chân ngắn chạy lạch bạch đến bên cạnh Tô Đoạn, kêu “ưng ưng” lo lắng.
“Không sao đâu mà…”
Cậu dịu dàng vỗ về con non đang chạy quanh chân mình. Sau khi đứng vững thì cúi xuống, thấy một bên ống quần của cậu đã bị rách toạc, một mảnh vải nửa treo nửa rớt, để lộ làn da trắng trẻo ở đùi.
Chắc lúc cậu nhảy xuống, chiếc quần mắc vào một góc nhọn trên đá.
May mà không đụng vào người. Nếu xui thêm chút nữa thì e là chuyện sẽ không đơn giản thế này.
Nhưng chiếc quần này cũng không còn mặc được nữa.
May mắn là hệ thống đã được nâng cấp nhiều lần, giờ có thể cung cấp miễn phí các vật dụng cơ bản, trong đó có cả quần áo.
Nhân tiện phải thay đồ, Tô Đoạn quyết định tắm một cái luôn.